Thật ra thì em rất trong sáng
Phan_26
“Chà, nhìn xem em chỉ có chút tiền đồ về việc này thôi kìa.” Hà Tích Nghiên ở bên cạnh cười khẽ, Tiếu Vũ Hàm nhìn vẻ tham ăn của Dạ Ngưng, trong mắt cũng có ý cười.
Như thể người nghiện chơi mạt chược, mùi hành thái rau thơm cùng mùi thơm của thịt trộn lẫn cùng một chỗ khiến Dạ Ngưng mải ăn đến không ngẩng đầu lên.
“À, chuyện kia --” Hà Tích Nghiên uống một hớp coca, nhìn Dạ Ngưng.
“Chuyện gì?”
Dạ Ngưng hít một hơi nhiệt khí nhìn Hà Tích Nghiên dò hỏi, Hà Tích Nghiên nhìn nàng cười cười: “Dạ Ngưng, em lại tìm được người mới rồi à?”
“……”
Miếng thịt dê nóng hổi mắc trong miệng, Dạ Ngưng nóng đến nước mắt đều trào ra, lúng túng cầm giấy ăn ở một bên lau qua loa một lượt, nước mắt lưng tròng nhìn Hà Tích Nghiên.
Cô Tiếu không có phản ứng gì, bình tĩnh gắp rau và đậu phụ, thật giống như thể việc hai người nói không hề có quan hệ gì với cô vậy.
“Bạn gái à…ờ, thì có……” Dạ Ngưng len lén liếc Tiếu Vũ Hàm, Hà Tích Nghiên nhìn nàng, than khẽ: “A, thật đáng tiếc...”
“Cái này, không hề tiếc, không đáng tiếc……” Vừa nghe Hà Tích Nghiên nói đáng tiếc, Dạ Ngưng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí liền buông lỏng, nói chuyện lại bắt đầu không suy nghĩ: “Tục ngữ đã nói mà, củ cải ngon đều bị heo tha hết, em là một người ưu tú như vậy, sao có thể vẫn còn đây?”
Bàn tay đang gắp rau của Tiếu Vũ Hàm khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Dạ Ngưng.
Ách……
Bị ánh mắt lạnh buốt của cô Tiếu nhìn chằm chằm một hồi, Dạ Ngưng quay đầu, khóc không ra nước mắt nhìn Hà Tích Nghiên.
Đàn chị, đàn chị, em sai rồi! Chị tha cho em đi, em thừa nhận năm đó là em không đúng, không nên bởi vì chị không ăn sầu riêng, không đi chơi mà nói tính cách chúng ta không hợp, lại càng không nên bởi vì chó nhà chị cắn em một phát mà tố cáo với mẹ chị con chó đó ở trong xóm động dục cắn bừa chó cái nhà người khác, làm cho chị và mẹ bởi vì một con chó mà mẹ con bất hòa, trước đó lại còn bắt chị chọn lựa giữa con chó đó và em. Em sai rồi mà, năm đó là em còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, nhưng mà chị cũng không cần trả thù em vậy chứ?!
“Thế nào, bạn gái em có xinh không?”
Hà Tích Nghiên mới không thèm quan tâm rốt cuộc Dạ Ngưng quẫn bách đến mức nào, hứng trí bừng bừng hỏi, Dạ Ngưng cả người không được tự nhiên, ngồi thẳng băng trên ghế như cái chày, gì cũng không dám nói.
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lát, buông đũa xuống, quay đầu nhìn về phía Hà Tích Nghiên: “Em muốn biết cái gì?”
Lời nói không chút cảm tình lại làm cho khóe môi Hà Tích Nghiên bất giác cong lên, nhìn đôi gò má tinh xảo lạnh như băng của Tiếu Vũ Hàm, trên mặt có ý cười: “Em muốn biết bạn gái Dạ Ngưng là ai, trông như thế nào, ở đâu, mặt khác – em còn có cơ hội không.”
Nghe được mấy tiếng cuối cùng, Dạ Ngưng khẽ rùng mình, nghiêng người, nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm không nói gì, chỉ dùng tay phải cầm lấy bàn tay Dạ Ngưng đang đặt trên đùi, nâng lên thật cao.
“……”
Hà Tích Nghiên kinh ngạc nhìn tiếu Vũ Hàm, vốn cô cũng đã mơ hồ đoán được quan hệ giữa hai người, nhưng lại không ngờ Tiếu Vũ Hàm trực tiếp như vậy, cô quả thật còn có chút tình ý với Dạ Ngưng, nhưng mà cũng không đến mức đi đảm đương cái chức “kẻ thứ ba” làm gì, hôm nay nói những lời này bất quá là có ý vô tâm trêu chọc Dạ Ngưng mà thôi, không nghĩ tới nữ nhân trước mặt này lại nghiêm túc đến vậy.
Dạ Ngưng cúi đầu, mỗi lần thế này nàng đều cảm thấy khó khăn, cảm thán trước sự dũng cảm của Tiếu Vũ Hàm, lại ẩn ẩn lo lắng những điều Tiếu Lăng Phi đã nói. Cô Tiếu thực sự rất để tâm đến nàng, nàng rất sợ có một ngày sự quan tâm ấy sẽ biến thành một con dao sắc bị người khác lợi dụng mà đâm vào trái tim hai người……
“Được rồi, ăn lẩu đi, mau ăn đi, không làm trì hoãn hai người trở về xem [Lời nguyền] nữa.” Hà Tích Nghiên thực thông minh nói lảng sang chuyện khác, Tiếu Vũ Hàm liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Bởi vì khúc nhạc đệm nho nhỏ vừa rồi khiến lập tức gợi lên sự quan tâm của Hà Tích Nghiên với Tiếu Vũ Hàm, không đối chọi gay gắt như vừa rồi, cười trò chuyện tán gẫu với cô, mà Tiếu Vũ Hàm cũng lịch sự đáp lại, Dạ Ngưng ở một bên nghe mà lòng cứ giật thót cả nửa ngày, ngay cả thịt cũng không ăn nổi.
Hà Tích Nghiên nhìn bộ dáng Dạ Ngưng cúi đầu dựng thẳng lỗ tai chăm chú nghe hai người nói chuyện liền có chút buồn cười, Dạ Ngưng thay đổi rất nhiều, bất luận là cách xử sự làm người hay là về phương diện tình cảm. Từng ở bên nhau, chia tay cũng không có gì oán hận, sau khi chia tay còn có thể làm bạn bè, cô rất hy vọng Dạ Ngưng có thể thật sự hạnh phúc, mà có lẽ cô cũng nên buông tay để đi tìm hạnh phúc cho chính mình rồi, kỳ thật cô thấy Mộng Điệp cũng không tệ……
Tầm nửa giờ sau, cuối cùng ba người cũng ăn xong bữa, Hà Tích Nghiên gọi một cuộc cho Hà Lâm Nhiên, vẫy tay với hai người, chào tạm biệt rồi chạy lấy người, trước khi đi còn chớp chớp mắt với Dạ Ngưng, cách không tặng một nụ hôn gió qua.
Cưng à, chúc may mắn nha!
Oái……
Dạ Ngưng vội quay đầu, giả bộ trinh tiết liệt nữ, Tiếu Vũ Hàm lạnh lùng nhìn hai người, không nói gì.
Mắt thấy Hà Tích Nghiên đã đi xa, Dạ Ngưng hít sâu một hơi, vẻ mặt tươi cười quay đầu: “Cô Tiếu ~~~”
Tiếu Vũ Hàm làm gì còn vẻ thanh nhã nhẹ nhàng của một đàn chị như lúc vừa rồi nói chuyện với Hà Tích Nghiên, mặt lạnh lùng nghiêm nghị liếc Dạ Ngưng một cái, xoay người đi.
“Cô Tiếu --” Dạ Ngưng cuống lên, dùng thân mình chắn ngang cản đường Tiếu Vũ Hàm, nhưng mà cô Tiếu người ta lại trực tiếp coi nàng như không khí, giày cao gót đạp một cước lên bàn chân nàng mà đi qua, một chút lưỡng lự cũng không có.
Dạ Ngưng nhe răng cúi đầu nhìn nhìn đôi giày thể thao trắng tinh đã tuẫn táng của mình, ngẩng đầu, lại nhìn nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Tiếu Vũ Hàm, chề môi.
Đây là -- tức giận hay vẫn là ghen tị?!
_Hết chương 49_
Chương 50: Khí phách…
“Cô Tiếu…chờ đã…”
Trước kia chỉ nhìn dáng người cô Tiếu, hôm nay Dạ Ngưng mới phát hiện ra chân cô Tiếu dài đến mức nào, nàng cơ hồ chạy chậm cũng không đuổi kịp Tiếu Vũ Hàm. Ngẩng đầu, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm rảo bước ở phía trước, cắn chặt răng, vung tay chạy vọt lên: “Cô Tiếu!!!”
Dạ Ngưng chạy tới một phen giữ chặt cánh tay Tiếu Vũ Hàm, nhìn cô chằm chằm, thở dốc không ngừng.
“Cô làm sao vậy?”
Tiếu Vũ Hàm còn chưa nói cái gì, Dạ Ngưng đã lớn tiếng dọa người, Tiếu Vũ Hàm không thèm nhìn mặt nàng, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay Dạ Ngưng đang nắm lấy cánh tay mình, khuôn mặt dần dần tái lại.
“Ách…”
Vội buông lỏng tay, Dạ Ngưng chu miệng, chỗ nào còn có dáng vẻ bá đạo vừa rồi, cúi đầu, thực không cốt khí nói: “Cô Tiếu, cô giận à?”
Thanh âm khe khẽ dò hỏi, chỉ sợ không cẩn thận lại khiến Tiếu Vũ Hàm tức giận, Dạ Ngưng phát hiện, cô Tiếu không giống trước kia. Trước kia khi hai người chưa ở bên nhau cô rất tốt mà, luôn dịu dàng như thế, nhưng mà giờ…vì sao chứ? Vì sao lại cứ thích nổi giận với nàng như thế, không công bằng!
Gỡ tay Dạ Ngưng ra, Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt tiếp tục đi về phía trước, Dạ Ngưng vừa thấy cô như vậy liền nóng ruột, cứ tiếp tục đi thì sẽ tới trường mất, còn có thể nói cái gì đây?
Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng cũng bất chấp, chắn ngang người trước mặt Tiếu Vũ Hàm, cắn môi mở to hai mắt nhìn cô: “Cô Tiếu, người ta nói, khi người yêu cãi nhau tuyệt đối không thể bỏ qua, cứ tiếp tục kéo dài thì tới cuối cùng tuyệt đối chỉ có một con đường là chia tay thôi!
Nghe được hai chữ “chia tay”, Tiếu Vũ Hàm rốt cục cũng dừng bước, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng Dạ Ngưng, mà ánh mắt kia khiến cho Dạ Ngưng không nhịn được rùng mình một cái.
“Dạ Ngưng, em – nói – cái – gì?”
Ánh mắt nhìn Dạ Ngưng chằm chằm, Tiếu Vũ Hàm gằn ra từng tiếng một, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Ha ha, gì nhỉ, em chỉ so sánh thôi, tùy tiện so sánh thôi…” Dạ Ngưng chột dạ cười, Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, nheo mắt nhìn nàng chằm chằm.
……
Bị nhìn thế khiến lông tơ cả người dựng đứng, mấp máy môi, Dạ Ngưng vừa định nói gì đó thì Tiếu Vũ Hàm đã chậm rãi mở miệng: “Dạ Ngưng, em coi tôi là gì?”
Câu hỏi mang theo vô hạn ủy khuất, Tiếu Vũ Hàm cắn môi nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng, em coi tôi là gì vậy? Không vui thì né tránh, bởi vì người khác nói mấy câu liền muốn bỏ đi, không chút nào kiêng kị ở trước mặt người con gái khác thân thiết nói về chuyện từng có giữa hai người. Cô là một nữ nhân, tất nhiên sẽ để ý, sẽ ghen tị. Dạ Ngưng, cái đầu của em rốt cuộc dùng để làm gì vậy?
Lời Tiếu Vũ Hàm nói làm Dạ Ngưng ngẩn ra, chớp chớp mắt nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc, thế là sao?
“Bạn gái ah……”
“A ~” Tiếu Vũ Hàm hít một hơi, nén nước mắt đang chực rơi xuống, ngửa đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp dài hơi nheo lại: “Bạn gái? Em có bao nhiêu người?”
“……Em và đàn chị không có gì cả……”
“Không có gì mà lại để cho cô ta hết sờ lại véo? Em quá ngây thơ hay bị sao vậy?”
“……” Dạ Ngưng kinh ngạc, này, những lời này là do cô Tiếu nói sao?
Tiếu Vũ Hàm lạnh mặt nhìn Dạ Ngưng, thấy bộ dáng uất ức kia của nàng, lửa giận đè nặng trong lòng ào ào bộc phát mà ra: “Dạ Ngưng, em ít hờn dỗi thôi được không? Đừng có người khác nói gì, nghe được cái gì thì em cũng đều cho là thật được không?”
Ách……
Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, tư duy của cô Tiếu cũng quá nhảy cóc rồi nhỉ?
Nhìn Dạ Ngưng đứng đờ ra tại chỗ không biết làm sao, lửa giận trong lòng Tiếu Vũ Hàm không phát tiết nổi, xoay người, tiếp tục đi.
Giờ Dạ Ngưng không dám đi theo, rụt rè đứng tại chỗ nhìn cô, một câu cũng không dám nói.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không lại đây?!” Tiếu Vũ Hàm quay phắt đầu, trừng mắt với Dạ Ngưng, thân mình Dạ Ngưng run lên, liếm liếm môi, ngoan ngoãn đi theo cô.
Một người đi, môt người theo đuôi, vào trường, băng qua khu nhà dạy học, đến ký túc xá dành cho giáo viên, Dạ Ngưng ngửa đầu, nhìn căn phòng không bật đèn mà nuốt một ngụm nước miếng, cô Mạch chưa về…chẳng phải có nghĩa là chỉ có nàng và cô Tiếu hai người…đừng thế chứ……
Đứng ngây ra ở cửa, bám vào khung cửa, Dạ Ngưng bất động. Cứ nhìn tình trạng cô Tiếu bây giờ, rất có khả năng vào nhà rồi sẽ đánh nàng, mặc kệ, làm gì có chuyện đi vào chịu “ngược”!
Dừng cước bộ, Tiếu Vũ Hàm hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Dạ Ngưng: “Đi vào.”
Giọng nữ trầm thấp không có cảm tình, Dạ Ngưng bám chặt vào khung cửa, dùng sức lắc đầu.
“Đi -- vào -- ” Lạnh mặt lặp lại một lần nữa, Tiếu Vũ Hàm nheo mắt nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng cắn môi, tiếp tục bám vào khung cửa.
“1, 2 --”
Không phải chứ? Cô Tiếu? Dạ Ngưng khóc không ra nước mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm chằm chằm, còn thế nữa, đếm số? Cô thực sự coi em là trẻ con à? Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, mà khi cô Tiếu sắp đếm đến 3, Dạ Ngưng vẫn buông khung cửa ra, vọt thẳng vào.
Tiếu Vũ Hàm không nói gì nhìn bóng dáng Dạ Ngưng, thở dài, đi lên lầu.
Mở cửa ra, bật đèn, đổi dép đi trong nhà, đem chìa khóa đặt lên bàn trà, Tiếu Vũ Hàm đi đến sô pha, ngồi xuống.
Dạ Ngưng cúi đầu, xoay người thay dép, thở mạnh cũng không dám, tim đập thình thịch dữ dội.
Đợi chừng năm phút đồng hồ, Tiếu Vũ Hàm nhăn mày lại: “Lại đây.”
“……” Thẳng người dậy, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, bước từng bước nhỏ đi đến bên cạnh sô pha.
Vốn Tiếu Vũ Hàm vẫn đầy một bụng tức, nhìn bộ dáng Dạ Ngưng như thế khóe môi liền cong lên: “Sao? Bình thường không phải rất lợi hại à? Luôn nói cái gì mà ‘sĩ khả sát bất khả nhục’, giờ lại làm sao vậy?”
Dạ Ngưng bĩu môi, nghe ra được Tiếu Vũ Hàm trào phúng, hít sâu một hơi, tự an ủi bản thân, ta không thèm chấp với nữ nhân nhỏ mọn. Trong lòng đã có chủ ý, Dạ Ngưng ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Tiếu Vũ Hàm: “Chỉ cần không giết em, tùy tiện cho cô vũ nhục.”
“……”
Khuôn mặt vừa có chút ý cười của Tiếu Vũ Hàm bởi vì câu này mà hoàn toàn đóng băng lại, cô ngửa đầu, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, đứng bật dậy.
“Sao, sao vậy?” Dạ Ngưng lùi lại một bước, có chút khiếp đảm nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Áo trực tiếp bị Tiếu Vũ Hàm tóm lấy, cả người bị lôi kéo đi về phía buồng trong, Dạ Ngưng hai mắt mở to, hoảng sợ nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Làm gì? Đi vào phòng ngủ làm gì? Người ta không đi!
Căn bản không thèm để ý tới sự giãy dụa của Dạ Ngưng, trực tiếp tóm lấy nàng kéo vào phòng ngủ.
“A……” Xúc cảm lạnh như băng thổi quét qua lưng, nhìn chằm chằm người đang đè trên người mình, hô hấp của Dạ Ngưng lập tức hỗn loạn: “Tiếu, cô Tiếu……”
Lại một cảnh trong phim thần tượng?! Thật vui sao Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm áp lên tường lại vẫn còn có thể tưởng tượng như thế. Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, không chớp mắt nhìn chằm chằm Dạ Ngưng.
……
Trong mắt Tiếu Vũ Hàm có lửa, ánh mắt lướt đến đâu liền đốt cháy Dạ Ngưng đến đó, hô hấp bởi vì hỗn loạn mà trở nên có chút khó khăn, nuốt nước bọt, Dạ Ngưng hơi nghiêng đầu, né tránh đôi mắt nóng rực của Tiếu Vũ Hàm: “Cô Tiếu…em và đàn chị Hà thực sự không có gì cả…Kia đều là chuyện thời còn trẻ, thật ra…phải, em đã sớm nhận ra, chị ấy hẳn là để ý tới lão Đại cơ…Sao nhỉ, lần này trở về chính là muốn dùng em làm cầu nối để tiếp cận lão Đại…Thật sự, em chỉ là bàn đạp thôi…”
Tiếu Vũ Hàm nhìn khuôn mặt đỏ lên nói năng lộn xộn của Dạ Ngưng, môi khẽ nhếch, nâng tay lên, nắm lấy cằm của nàng, bắt nàng quay đầu nhìn thẳng vào mình: “Tôi đã nói gì sao?”
Hơi thở như lan, ánh mắt quyến rũ, thanh âm khêu gợi ám muội, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, chân lập tức liền nhũn ra. Đúng vậy, cô chưa nói gì cả, cô Tiếu, cô là trực tiếp hành động thì có!
Nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, đến khi mặt nàng đỏ đến không thể hơn được, thế này Tiếu Vũ Hàm mới chịu buông tha cho nàng, khẽ thở dài, hai tay vòng quanh eo Dạ Ngưng, áp hai má lên chỗ xương quai xanh của nàng.
Thân mình hơi cứng đờ, Dạ Ngưng chậm rãi cúi đầu, nhìn người ở trong lòng.
Không nói lời nào, Tiếu Vũ Hàm chỉ lẳng lặng dựa vào Dạ Ngưng, cảm thụ được hơi thở cùng hương vị của nàng. Quan sát con người yếu đuối trong vòng tay mình, tâm Dạ Ngưng lập tức mềm xuống, vươn tay cũng ôm lấy Tiếu Vũ Hàm.
Hương chanh nhàn nhạn quẩn quanh giữa hai người, ôm Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng bắt đầu hối hận tự trách.
Là nàng không đúng, sự do dự không xác định của nàng đã rất nhiều lần làm cô Tiếu tổn thương…
Cô Tiếu vốn là người cái gì cũng không bận tâm, nhưng mà vì nàng, lại tỏ rất rõ lập trường với Hà Tích Nghiên…
“Đau……” Cảm giác đau nhói tập kích bất ngờ chỗ xương quai xanh khiến cho thân mình Dạ Ngưng cứng đờ, hô hấp tạm ngừng.
“Là của tôi.” Ngửa đầu, Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng.
Khóc không ra nước mắt nhìn dấu ấn màu hồng tím chỗ xương quai xanh, Dạ Ngưng bĩu môi nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm vẫn nhìn Dạ Ngưng như cũ, ánh mắt vụt lóe lên tia sáng, trỏ trỏ lên cái trán của nàng, giọng nói còn thật sự mang theo một tia yếu đuối: “Em là của tôi, một mình tôi, nhớ kỹ.”
“……Cô Tiếu, cô đang làm nũng sao?” Miệng Dạ Ngưng há to đến nỗi có thể nhét nguyên một quả trứng gà, không phải chứ? Thì ra tình địch lại có nhiều chỗ tốt đến vậy, dĩ nhiên còn có thể được nhìn thấy một mặt hẹp hòi như vậy của cô Tiếu.
Dưới sự trêu chọc của Dạ Ngương, mặt Tiếu Vũ Hàm hơi đỏ lên, không nói lời nào, cúi đầu, lại chui vào trong lòng nàng.
“Dạ Ngưng.”
“Ừ?” Thân mình Dạ Ngưng đang ôm trong lòng hơi co lại, nàng có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Tiếu Vũ Hàm, muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Kiếp này, tôi chỉ yêu một người là em.”
Hốc mắt Dạ Ngưng lập tức đỏ lên, cánh tay siết chặt, như là muốn dùng sức hòa nhập Tiếu Vũ Hàm vào thân thể mình vậy.
“Bọn họ không hiểu tôi, lại càng không hiểu em.” Tựa vào ngực Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm nhỏ giọng nói, có những lời cô phải nói ra miệng, cô sợ, sợ có một ngày Dạ Ngưng sẽ không chịu nổi áp lực mà rời bỏ mình.
“Em…” Thanh âm Dạ Ngưng có chút nghẹn ngào, nàng đã muốn hối hận đến chết được, cái gì gọi là tự ti đều là lấy cớ cả, chính là do nàng không đủ dũng cảm nên mới có thể khiến cho cô Tiếu khổ sở thế này!
Sâu kín thở dài, tay phải Tiếu Vũ Hàm bám vào cổ Dạ Ngưng, vuốt ve hai má nàng: “Bọn họ sẽ vĩnh viễn không hiểu, từ lúc ở xa xa mà ngưỡng mộ thầm mến một người đến khi có thể cảm thụ được hơi ấm của nhau nơi đầu ngón tay là cảm giác tuyệt vời đến mức nào, cũng sẽ vĩnh viễn không hiểu được tôi có bao nhiêu sợ hãi, sợ có một ngày em sẽ rời bỏ tôi mà đi, sợ tất cả những điều này chỉ bất quá là một giấc mộng, sợ tình yêu nhiều năm như vậy mà kết quả lại đều là công dã tràng, Dạ Ngưng……”
_Hết chương 50_
Chương 51: Nụ hôn hương diễm…
Đôi mắt đẫm lệ mờ ảo, Dạ Ngưng cắn môi dưới, gắt gao ôm thật chặt người trong lòng.
“Dạ Ngưng, em vẫn luôn nói tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, còn có ‘ngự tỷ’ linh tinh gì đó, thực ra…tôi chỉ muốn làm một người con gái, một người phụ nữ bình thường, có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, lúc vui vẻ thì cùng em cười, khi khổ sở thì ở bên em, cho dù không nói lời nào đi chăng nữa thì có thể ở gần em là tốt rồi…” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút nghẹn ngào, thân mình hơi run rẩy.
“Cô Tiếu……” Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng dùng sức siết chặt vòng tay ôm Tiếu Vũ Hàm.
Khẽ đẩy mình tách ra, Tiếu Vũ Hàm ngửa đầu nhìn Dạ Ngưng, trong mắt từng gợn sóng lăn tăn: “Còn gọi ‘cô Tiếu’ sao?”
“Vũ Hàm……” Mặt Dạ Ngưng ửng hồng, kỳ thật trong lòng nàng đã trăm ngàn lần muốn được gọi cái tên này, mỗi lần nghe Mạch Mạt và Hà Lâm Nhiên gọi thế thì khỏi phải nói có bao nhiêu hâm mộ, chỉ là quả thực nàng không nói được ra miệng. Thầm nhủ trong lòng, ở bên Tiếu Vũ Hàm, nàng ít nhiều vẫn có phần không thích ứng được. Những điều Tiếu Vũ Hàm nói tất cả nàng đều hiểu, bởi vì lòng nàng cũng tràn đầy cảm giác như thế, đồng dạng thầm mến, đồng dạng thấp thỏm bất an, sợ Tiếu Vũ Hàm sẽ rời xa, tính khí trẻ con cũng chỉ đối với riêng một người là cô, bởi vì Dạ Ngưng biết Tiếu Vũ Hàm sẽ mãi mãi tha thứ cho mình.
Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, nhìn hai má ửng hồng của nàng, khóe môi cong lên, nâng tay nhéo nhéo thịt trên mặt Dạ Ngưng: “Em nói xem như thế nào tôi lại coi trọng một tên tiểu quỷ nhát gan, bạo chúa nổi loạn trong nhà* thế này nhỉ?”
(* ý nói 1 đứa trẻ coi mình là boss trong gia đình, nổi loạn quấy phá)
Xúc cảm lành lạnh làm Dạ Ngưng giật mình một cái, nhìn đôi mắt cười như không cười của Tiếu Vũ Hàm, hương chanh nhàn nhạt tràn đầy trong từng hơi thở, nhịp tim liền đập gia tốc, nuốt nước miếng, Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm.
Thấy ánh mắt Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ mặt, đầu hơi cúi xuống.
Đây…đây là cam chịu phải không nhỉ? Dạ Ngưng cân nhắc, lại vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấp máy môi, thấp giọng kêu: “Vũ Hàm.”
Ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhìn về phía Dạ Ngưng, nỗi ngượng ngùng trong mắt không cần nói cũng biết, còn có một tia chờ mong khiến cho lòng Dạ Ngưng ngứa ngáy……
Giờ này khắc này, lời lẽ gì cũng đều là thừa thãi.
Cánh tay siết chặt, Dạ Ngưng bám lấy eo Tiếu Vũ Hàm, kéo cô về phía mình, một nụ hôn rơi xuống trên vầng trán cao, Tiếu Vũ Hàm than khẽ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hương vị ngọt ngào thơm ngon tràn ngập trong miệng, mềm mại đến mức khiến người ta hận không thể một miếng nuốt vào.
Vốn ngày thường số lần hai người hôn nhau cũng không tính ít, mỗi lần Dạ Ngưng đều ước chừng cảm nhận của Tiếu Vũ Hàm, dùng hết khả năng để làm chậm bước tiến, nhưng lần này……
Một nụ hôn đơn giản cũng không đủ để thỏa mãn, Dạ Ngưng ôm lấy gáy Tiếu Vũ Hàm nâng lên, vội vàng tách đôi môi cô để tiến vào trong, hương vị bên trong khoang miệng khiến cho Dạ Ngưng mê muội, bất tri bất giác làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Lần đầu tiên hôn bằng lưỡi, Tiếu Vũ Hàm có chút không biết phải làm sao, mày nhíu lại, rúc vào lòng Dạ Ngưng, cánh tay bủn rủn vô lực ôm lấy cổ nàng, ngón tay lành lạnh luồn giữa mái tóc nàng, thừa nhận nụ hôn như cuồng phong bạo vũ quét qua.
Trong căn phòng nhỏ không người này, Dạ Ngưng hôn đặc biệt nóng bỏng, tìm được chiếc lưỡi nhỏ xinh rụt rè kia của Tiếu Vũ Hàm, mãnh liệt giày vò hút lấy, đôi môi quấn quít không dời, người lập tức nóng bừng lên, thở hổn hển, tay phải Dạ Ngưng nhẹ nhàng xoa nắn tấm lưng Tiếu Vũ Hàm, đầu lưỡi lại càng tham lam quét qua đôi môi sưng đỏ như cánh hoa hồng, một đường đi thẳng xuống phía dưới liếm hôn qua chiếc cằm thon cùng cổ, da thịt Tiếu Vũ Hàm mang theo mùi trầm hương nhàn nhạt, khiến Dạ Ngưng chỉ hận không thể một miếng cắn nuốt cô vào bụng…
Nhẹ nhàng di động bước chân, Dạ Ngưng dẫn Tiếu Vũ Hàm đi về phía giường, Tiếu Vũ Hàm biết nàng muốn làm gì, muốn đưa tay ngăn lại, nhưng mỗi lần định thế Dạ Ngưng đều ngăn lại đôi môi cô bằng nụ hôn khiến cô không nói nổi ra lời, vài lần như thế, sức lực trên người giống như bị rút sạch, thân mình mềm nhũn liền cứ như vậy bị Dạ Ngưng đặt lên chiếc giường lớn phía sau lưng……
Khoảnh khắc khi tấm lưng tiếp xúc với chiếc giường mềm mại, hai tay Tiếu Vũ Hàm căng thẳng đan vào nhau, thân mình hơi cuộn tròn lại.
Dạ Ngưng bá đạo hôn môi Tiếu Vũ Hàm, nâng tay lên, kéo chiếc áo vướng víu ra, lưu lại từng đóa hoa mai màu phấn hồng lên chỗ xương quai xanh mà nàng yêu nhất, thân thể Tiếu Vũ Hàm run đến lợi hại, tiếng rên rỉ mơ hồ vẫn kìm nén từ khóe môi bật ra……
“Vũ Hàm, Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm…….”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian